Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

BA KHÔNG!


Vừa bước vào 18 tuổi tây, mình đã đi bộ đội. Khí thế hừng hực “Đường ra trận mùa này đẹp lắm” thôi thúc… nhưng mình vào bộ đội còn một lý do nữa: để được ăn no. Ở nhà bữa ăn bữa nhịn, đói vàng mắt. Đi học Sư phạm ngày được 5 lạng gạo… vẫn đói… Vào bộ đội chắc là được ăn no vì tiêu chuẩn 7 lạng gạo một ngày. Vậy là mình đi! Đợt ấy nhà trường tổ chức tiễn đưa “8 sinh viên ưu tú lên đường đánh Mỹ” hoành tráng lắm.

Nhưng đến chỗ giao quân thì có 6 “sinh viên ưu tú” với lý do hắc lào, mắt kém, tổ đỉa, ếc- si- ma… (bởi nhựa xương rồng) nên lại được quay về trường tiếp tục học tập. Còn lại hai thằng là Biểu (quê Ý Yên) và mình “ra đi đầu không ngoảnh lại”.

Thằng Biểu này nghịch lắm, hắn chả ngồi yên lúc nào. Hắn có cái đồng hồ Ni- cờ- le (vừa nghe vừa lắc) từ thời Pháp chạy tậm tà tậm tịt. Thỉnh thoảng thấy hắn ta lại mở nắp gạt gạt xoáy xoáy, vẫn tậm tịt. Một lần hắn điên tiết tháo tung ra. Khi lắp lại thấy thừa ra một cái bánh xe… đồng hồ vẫn chạy… được gần một ngày rồi chết ngóm!

Lúc ấy cân cả quần áo mới được bốn mốt ki lô, nên mình và Biểu được biên chế về Tiểu đoàn 663- tiểu đoàn lính “thấp bé nhẹ cân” của Trung đoàn 19.
Tập trung vỗ cho lớn để ra chiến trường: Ngày ba bữa cơm độn bột mỳ Liên xô, sáng ra ngoài một cái bánh mỳ luộc to bằng cái chén uống nước còn được thêm một cốc sữa nhạt như nước gạo và 2 viên pô- li vi- ta- min.

Nhưng vẫn đói.

Những thằng lính choai đang tuổi ăn tuổi lớn nên lúc nào cũng thèm ăn.

Biểu ở trung đội 2, mình ở trung đội 3 nhưng hai thằng thường trùng phiên gác. Hắn gác đầu xóm, mình cuối xóm… Một lần vào đêm khuya vừa buồn ngủ vừa đói thì Biểu ta đến chỗ mình gác chìa cho hai cái mỳ luộc. Chao ơi, ngon ơi là ngon. Và sau đó thì bận gác nào cũng vậy. Mình hỏi mì ở đâu hắn lắc đầu bí mật: “Thực hiện Ba không: Không biết, không nghe, không nói… “


Một đêm đứng gác ở cuối xóm, đang băn khoăn không biết hôm nay thằng Biểu có gác không mà bây giờ không thấy có mỳ luộc? Chợt nghe báo động toàn đơn vị: "Đồng chí Hạ quản lý bị “ám sát”… may mà chưa việc gì vì có tinh thần đề cao cảnh giác."

Ban Chỉ huy gọi ba thằng gác là mình, Biểu và một thằng nữa lên làm kiểm điểm. Cả ba thằng đều ba không: “Không nghe, không thấy, không biết”. Ban Chỉ huy tra hỏi một hồi, áng chừng các thủ trưởng cũng buồn ngủ nên đành thả cho về.

Sáng hôm sau nghe Biểu kể mình mới biết được sự việc. Thì ra mấy lần có mì ăn đêm là do thằng này lấy trộm mì luộc ở nhà bếp đại đội. Hắn lấy bằng cách giương lê bốn cạnh của khẩu AK xỉa vào cái rổ mỳ luộc dành cho lính ăn sáng. Cái rổ ấy để gần cửa sổ. Thằng cha Hạ quản lý nằm tít ở góc trong nhà kho, ngủ ngáy khò khò… hớ hênh thế. Biểu ta chỉ lấy có 4 cái đủ cho hai thằng, vì số bánh nặn ra bao giờ cũng dôi hơn số quân, mà ba ngày mới có một phiên gác nên tay Hạ không biết là mất.

Đêm hôm ấy giời nóng quá, Hạ đưa rổ mỳ luộc vào góc trong, bê chõng ra gần cửa sổ rồi vạch bụng nằm cho mát. Biểu dòm vào: nhà kho tối mò, ngay chỗ cửa sổ lại thấy trắng nhờ nhờ. Rổ mì luộc đây rồi. Vậy là hắn nín thở giương lê và… xiên… Lạy giời! Hạ đang mơ màng thì thấy lê nhọn kề bụng vội nắm lấy rồi gào toáng lên. Nhầm rồi! Là cái bụng thằng Hạ, đếch phải bánh mì luộc… Biểu hoảng quá giật súng chạy biến về vị trí đứng gác.

Rồi không thấy các Thủ trưởng Đại đội nói gì nữa. Nhưng tay Hạ từ đấy trở đi cạch không dám nằm cạnh cửa sổ.

Tưởng rằng Biểu chờn, nhưng chỉ tuần sau hắn ta lại có mỳ luộc đưa cho mình…

Hôm bọn mình chia tay các thủ trưởng để đi B, Đại đội trưởng bảo: “Tao lạ đếch gì mấy thằng đói quá rồi ăn trộm mì! May mà lê AK là lê 4 cạnh, đầu không nhọn lắm nên thằng Hạ không việc gì. Nó mà thủng bụng thì chúng mày đi tù”. Thì ra các thủ trưởng biết hết nhưng thương lính đói nên không nỡ kỷ luật, thậm chí còn lờ chuyện cho bọn mình.

Vào chiến trường thì mỗi thằng một nơi. Biểu về Tiểu đoàn bộ binh còn mình vào đại đội cối 82. Cuối năm 1973 có lần Đại đội mình phối thuộc với Tiểu đoàn của hắn đánh Gò Rùa thì gặp Biểu. Hắn mừng húm vồ lấy mình: “Tao để dành cho mày, mấy bận định đưa cho mà bây giờ mới gặp” và hắn đưa cho mình một cái cuốc Mỹ chiến lợi phẩm.

Ngày ấy có cái cuốc Mỹ còn quý hơn đồng hồ Selko Nhật, quý hơn vàng vì là cái công cụ đào hầm để giữ gáo. Cuốc Mỹ tốt lắm, đào hầm gặp đá chém phăng phăng. Quý bạn hơn thân mình thì mới tặng cái cuốc Mỹ. Mình ngần ngại không dám lấy: “Mày đưa tao thì lấy gì mà dùng”.

Biểu cười hề hề: “Tao sẽ kiếm cái khác.”

Mấy tháng sau thì có tin Biểu hy sinh.

Nhờ cái cuốc Mỹ của Biểu cho mà hôm nay mình mới được ngồi viết chuyện này.

Còn 6 “sinh viên ưu tú” ngày ấy được trở về tiếp tục học tập thì bây giờ quyền cao chức trọng cả. Có một tay ở Sở về kiểm tra nhà trường mình, béo tốt oai vệ và đạo mạo lắm… Nghe hắn hùng hồn huấn thị về đạo đức nghề nghiệp tự dưng mình chợt nghĩ về cái cây xương rồng bị chém ròng ròng chảy nhựa. Mà sao cái giống cây nhựa độc ấy lâu nay ít thấy…

Hắn không nhận ra mình. Phải thôi. Gần bốn chục năm rồi!

Lại nhớ Biểu… Biểu ơi!

Ảnh mạng- không liên quan đến nội dung bài viết
... Đọc thêm!

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

KỲ QUAN... KỲ QUẶC...


Cái lão “Đếch nói nữa...” dạo này tạnh hẳn không thấy sang nhà mình. Tự dưng lại thấy nhơ nhớ. Hồi chiều có dịp qua nhà hắn, rẽ vào một tý xem dạo này làm gì mà ít sang chơi. Đến nhà hắn thấy cửa mở toang hoang. Mình không dám vào nhà vì sợ… chó, vì nhà hắn có con chó dữ lắm. Nhưng không thấy con chó xồ ra như mọi khi. Đánh bạo bước vào nhà. Nhìn quanh thấy hắn đang chúi mũi vào cái máy vi tính. Chà chà… oách phết! Có máy vi tính rồi đấy. Ngạc nhiên chưa? Thấy động hắn ngẩng đầu trễ kính như giáo sư rồi hất hàm:
- Ông sang chơi đấy à! Ngồi đi…
Trong lúc hắn pha nước thì mình ghé vào màn hình. Lại ngạc nhiên! Hắn đang xem internet. Thảo nào dạo này vắng hẳn không thấy sang nhà…
Hắn phân trần:
- Cái máy đểu ý mà, của thằng cháu bên vợ thải ra… Đổi con chó cho chúng nó làm thịt… vậy mà xem tốt. Đỡ tiền mua báo với lại đỡ ngồi lê hóng hớt. Xem nhiều tin hay phết.
- Thì đã đành- mình nghĩ thế. Rồi hỏi: Ông đang xem tin họp Quốc hội à?
- Ừ… Xem ráo. Từ kỳ quan đến kỳ quặc.
Lại bắt đầu cái giọng bật bưỡng…Cứ kệ hắn, thế nào rồi cũng phải nói phọt ra. Quả nhiên hắn phô ngay:
- Ra cái anh “niu bảy uôn đờ” là cái tổ chức tư nhân… Đếch phải của “u- ni- sép”
- Đúng! Thì sao?
Hắn tưng tửng:
- Thì bị lừa chứ làm sao. Bầu chọn để nó thu tiền. Mỗi phát nhắn tin nó chén ba trăm đồng… Mà mấy chục triệu tin nhắn. Bao nhiêu là tiền vào túi nó. Lại còn đóng góp… Dễ đến cả triệu đô chứ ít à. Thảo nào tao cứ ngờ ngợ, làm gì có cái kiểu bầu chọn quái gở mà một người nhắn đến cả vạn lần. Vậy mà nước ta phát động tứ tung. Từ đứa năm tháng tuổi cũng lác mắt bấm nút đến các bậc trưởng lão Quốc hội cũng dừng họp bấm máy nhắn tin… Lạ thế. Vãi linh hồn với các bố… Kỳ quan được bầu bằng cái kiểu kỳ quặc…
Mình hỏi:
- Còn gì nữa?
Hắn bảo:
- Đầy chuyện! Dưng mà Quốc hội đợt này có lắm ông bà kỳ quặc hơn khóa trước. mà mấy lão kỳ quặc khóa trước vưỡn còn lại… cộng thêm mấy lão khóa này xem ra đã thấy nhiều nhiều.
Mình vặn lại: làm gì có nhiều?
Hắn độp luôn:
- Này nhá: Một ông bác sĩ tư đề xuất luật nhà văn nhá, một bà buôn đang bị tố cáo thì đề nghị luật quyền riêng tư nhá, một ông từ trên giời rơi xuống bảo là lạm phát không đáng kể nhá, một bà bảo gấp vạn lần dân chủ tư sản nhá, vài bà đang có chức quyền bổng lộc lý sự bình đẳng giới nên phụ nữ phải nghỉ hưu ở tuổi sáu mươi như đàn ông, một ông chuyên nghề vuốt đuôi dạy bảo Sát- đam Hút- sen, dám coi Cụ Phan bội Châu là cõng rắn cắn gà nhà, xưng xưng bảo nước ta dân trí thấp nên không cần luật biểu tình nhá… dân trí thấp mà nông dân hạng chín như tớ cũng có in tơ nẹt
Mình cãi:
- Như vậy cũng chỉ mới có sáu…
Hắn bỏ ngay chén nước xuống, chạy đến chỗ cái máy tính:
- Đây nhá! Đây nhá… Việt nam net nói ông Hoàng Hữu Phước đọc một bài dài nói không cần luật biểu tình mà được “Rất nhiều ĐBQH cũng tán thành ý kiến ông Phước.” Việt nam net kể tên đã có bốn năm ông nữa… Vậy cộng vào cũng đã hơn chục. Hơn chục thì chỉ có thể gọi là nhiều. Còn “Rất nhiều” là bao nhiêu? Ít ra cũng vài ba chục…
Đấy mới chỉ kỳ họp thứ hai… chứ kéo đủ năm năm khoảng hơn chục kỳ họp thì không chừng phải có đến hàng trăm các ông kỳ quặc.
- Thì Đại biểu Quốc hội người ta phải phát biểu…
Hắn cướp lời:
- Đại biểu QH là đại biểu của dân thì phải theo ý nguyện của dân chứ đâu lại phát biểu cho lợi ích riêng của các ông các bà ấy.
Rồi hắn chép miệng:
- Giá cái thằng “niu bảy uôn đờ” làm xong “kỳ quan” nó chuyển sang bầu cái “kỳ quặc” thì hay biết mấy… Thôi đếch nói nữa... kẻo lại bảo là...


.. Đọc thêm!

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

MƠ MÀNG.


Vài tháng trước, mình cùng Nguyễn Danh Khôi, Lã Thanh An đang uống rượu. Chợt Lã Thanh An đọc mấy câu thơ do hắn sáng tác:
"Ban ngày tán gẫu đâu đâu
Đêm về gối đầu tay vợ
Chập chờn chỗ quen chỗ lạ
Hồn thơ lúc bổng lúc chìm."
Đến đấy thì hắn tắc tịt... không làm gì được nữa.
Mình thấy cũng hay hay, đang cơn phê rượu đọc thêm luôn mấy câu. Rồi viết thành bài hát "Mơ màng". Toàn bộ lời bài hát như sau:

"Ban ngày đi đẩu đi đâu
Đêm về gối đầu tay vợ
Chập chờn chỗ quen, chỗ lạ
Hồn thơ lúc bổng lúc chìm.
Mơ màng gõ nhịp con tim
mơ màng đất trời lặng im
Trăng trời khi mờ khi tỏ
Mơ màng một thoáng bình yên.

Mơ màng một thoáng lặng yên"

Xong, hát lên và thấy cũng...hay hay(!) (Tự sướng thôi mà) hát lên để bạn bè vui một tý.

... Đọc thêm!

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

NGỒI MÀ MƠ...

Ảnh mạng không liên quan đến bài viết=>
Thứ hai tuần trước (7/11/2011), mình xớ rớ ra chỗ thợ đang làm nhà thi đấu bóng bàn cho nhà trường. Bị cái vì kèo sắt rơi xuống phang vào đầu. Máu chảy đầm đìa. Cả trường hoảng hốt. Vội đưa sang trạm xá khâu đầu 6 mũi.

Được cái rất tỉnh táo chẳng choáng ngất gì. Vẫn nói chuyện rang rang. Lạ thế!

Khâu đầu xong mới thấy đau. Nằm xuống là đau. Nên đành ngủ… ngồi. Nhìn vào cái ti vi, chán mắt thì giấc ngủ nó ùa đến. Cái ti vi không biết mình ngủ nên cứ nói đều đều. Ngủ ngồi nên không ngon giấc. Cứ chập chờn chập chờn. Cứ vào giấc thì lại oặt cổ một cái. Vậy là tỉnh! Củng cố (củng cố chứ không phải tái cấu trúc) lại vị trí cái đầu, lại nhìn ti vi và lại chập chờn ngủ.

Ngủ thì phải mơ… ngủ chập chờn thì giấc mơ chập chờn.

Mình mơ thấy Thủ tướng ta cùng các Bộ trưởng mặc quần áo nâu dầm nước chống lụt cùng với nhân dân miền Trung. Áo quần ướt lướt thướt, đầu tóc sũng nước. Vừa thương vừa phục đến dào nước mắt.

Thương quá, định lấy tay chùi nước mắt...

Oặt cổ một phát, tỉnh!

Rồi lại mơ thấy đang đứng trong một căn nhà thênh thang giữa Thủ đô. Đang bỡ ngỡ thì thấy thằng con cười toe toét bảo: “Nhà con mới mua đấy”. Hỏi con: “ Lương Đại học của hai vợ chồng mày chưa đầy chục triệu sỐng ở Hà Nội nghìn năm đắt đỏ nhất thế giới, bố lại không có tiền để mà cho, vậy chúng mày mua bằng cách nào”. Nó bảo “Cải cách lương rồi, đủ sống, tích cóp dăm năm là mua được nhà…”

Sướng quá! Mình nhảy dựng lên hoan hô…

Lại oặt cổ phát nữa. Tỉnh!

Vợ con mình thấy mình lúc khóc lúc cười. Hỏi làm sao vậy?

Mình bảo ngủ mơ! Hỏi mơ gì? Vậy là mình kể những gì thấy trong mơ.

Nghe kể xong, vợ mình òa khóc. Còn các con thì nháo nhác sụt sịt…

Rồi cả bọn kéo nhau ra sân bàn bạc. Thằng con vội gọi điện cho ông nội. Ông cụ tất tưởi chạy sang nhà mặt mũi hốt hoảng…

Sáng sớm hôm sau cả nhà kiên quyết yêu cầu mình phải đi Nam Định chụp cắt lớp vi tính “Xi ti Scanner xoắn ốc!”

Cầm cái phim chụp to như tờ báo với 24 tấm ảnh chụp hộp sọ mà run.
Bác sĩ ghi: Không thấy máu tụ nội sọ, không thấy rạn vỡ xương hộp sọ và nền sọ. Chả việc gì! Thở phào nhẹ nhõm. Đầu mình cứng phết!

Mình trách vợ: Tớ có làm sao đâu mà cả nhà cuống lên. Làm cho tớ cũng phát hoảng. Mất toi mấy triệu chụp chiếu...

Vợ bảo: thấy ông kể giấc mơ nên cả nhà khiếp quá. Lúc ấy đoán hay là chảy máu não rồi sinh tâm thần nói mê nói sảng…

Hôm qua thì cắt chỉ. Vết thương cũng lành rồi. Nhưng mình cũng băn khoăn sao lại có những giấc mơ như vậy?

Sau rồi mới đoán rằng có lẽ lúc ngủ ngồi cái ti vi đang đưa bản tin nói về Thái lan với Hàn quốc. Chập chờn, chập chờn. Rồi mơ thành chuyện nước ta.
Hi hi…

(Ảnh mạng, minh họa cho vui- không liên quan đến bài viết)

... Đọc thêm!

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

"ANH HỌC LỚP NÀO?"


Tối qua hắn sang nhà mình chơi: “Cho hỏi thăm cái vụ bảy mươi nghìn tỷ cải cách giáo dục đến đâu rồi?” Mình bảo các Tiến sĩ trên giời đang nghiên cứu mô hình châu Phi với Nê Pan để cố gắng viết lại đề án sao cho cỡ độ vài trăm trang chứ ba mươi trang giấy đề án mà xơi bảy mươi ngàn tỷ thì ai mà chả khiếp. Hắn tròn mắt thật á thật á. Mình bảo chả nhẽ tôi lại nói đùa. Báo chí đăng rầm rầm. Chép miệng một cái rồi hắn bảo:
- Chỉ khéo vẽ! Có thằng đếch biết cái trường cấp ba nó tròn méo ra làm sao mà cũng bằng Tiến sĩ thì cải cách nọ cải cách kia cũng chả ra làm sao…
Đến lượt mình tròn mắt: Thật á thật á. Hắn bảo ngay:
- Sao lại không thật. Vậy cách đây mấy năm ông có đi dự hội trường cấp ba của huyện kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường và đón Huân chương Lao động không?
Mình tình thực trình bày là mình không đi, vì đến đấy người ta chỉ trọng vọng cái anh thành đạt chứ hạng giáo viên quèn như mình thì ai đếm xỉa. Nghĩ tủi thân xấu hổ lắm!
Hắn bảo, quả có thế thật. Rồi hắn kể:
“- Kể ra nhà trường cấp ba cũng chu đáo. Xếp cho mỗi khóa học sinh vào một phòng học. Thày trò cũ gặp nhau vui vẻ và cảm động lắm. Khóa chúng mình đi đánh nhau chết vãn chỉ còn dăm chục thằng. Các thầy cũng già rồi. Có thầy đã mất. Chỉ còn ba thầy về được. Mà lạ lắm… thầy K dậy Toán bọn mình cả ba năm học ở cấp 3, năm ấy dễ đến gần tám mươi mà trông vẫn trẻ như sáu mươi…
Thầy trò đang hàn huyên với nhau, chợt có một thằng mặt mũi phương phi tuổi cỡ chúng mình đến ngồi cạnh, hắn bảo mình:“Tớ cũng học khóa này đấy”. Lạ! Mình cố moi óc cố nhớ xem thằng này là thằng nào mà cũng nhớ không ra.
Rồi hắn vươn người chồm qua mặt mình để nói với ba thằng cùng ghế, mồm bảo: “Tớ cũng học khóa này đấy”
Sau đó hắn lại tiếp tục lên dãy ghế trên. Vẫn động tác tương tự và câu nói: “Tớ cũng học khóa này đấy”
Rồi dãy trên… dãy trên nữa.
Tự dưng các cựu học sinh khóa mình khi nghe hắn tự giới thiệu vậy thì nghệt mặt hết cả một lượt y như mình. Thằng nào cũng ngồi nhăn trán cố nhớ nó là thằng nào…
Hắn lên tới dãy ghế trên cùng. Thầy K ngồi đầu ghế. Hắn dừng lại, chìa tay ra bắt tay: “Chào anh! Anh học khóa nào? Tôi cũng cùng khóa với anh đấy”
Tất cả các bản mặt của những thằng cựu học sinh cùng đờ ra: Nó bảo học với mình mà không nhớ ra đấy là thầy K… lại gọi thầy bằng anh? Bảo cùng khóa với người ta lại còn hỏi học khóa nào. Ngu thế!
Bọn mình ngượng với thầy. Nhưng cũng không biết thanh minh thế nào.

Mấy hôm sau gặp thằng H cùng lớp, H bảo hôm ấy ngượng quá. Rồi H kể: Thằng này tên là L, học hết cấp hai thì bỏ học, nó có học cấp ba ngày nào đâu. Vậy mà mon men vào được Hat u vê* thường vụ. Nhưng sĩ diện tư cách quan, ra điều bằng cấp đầy mình… ra điều ta đây cũng là người có học… cũng mò đến hội trường… nên mới đếch biết ai vào với ai, mới không biết thầy giáo, mới gọi thầy giáo là anh… Vậy mới ngu!

À ra thế!
Hắn kể tiếp:
-Vừa rồi nghe đâu hắn đã làm luận án Tiến sỹ. Đã lên Lãnh đạo Tỉnh rồi đấy. Nhưng đếch dám khoe cái bằng Tiến sỹ ra…
- Sao không dám khoe? Mình hỏi.
- Cái chuyện không học cấp 3 lại dám nhận thầy giáo học cùng với mình, gọi thầy là anh… bung ra. Bây giờ mà giơ cái Tiến sỹ thì các đối thủ cho đi bằng đít. Vậy nên phải ngậm ngùi mà giấu…
- Nhưng sao ông biết!
- Thì cái thằng viết hộ luận án nó nói với mình. Thôi đếch nói nữa… hỏi kiểu gì mà cứ như hỏi cung? Tao về đây…
Rồi hắn phủi đít quần. Về!

(*) Hát-u-vê: huyện ủy viên

(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)

... Đọc thêm!

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

"KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ĐẾ QUỐC PHONG KIẾN"

Hồi học cấp 2, cấp 3 mình có tới 4 thằng bạn khá thân. Cùng với mình, cả thảy có 5 thằng nghịch ngội nhất trường, nhưng được cái học giỏi nên được các thầy cô gọi là “Ngũ hổ”.

Hai thằng mình thân nhất là Nguyễn Minh Thu và Vũ Hải.

Mãi đến lớp 10 (năm 1970) mình mới được xét là đối tượng kết nạp Đoàn. Mừng ơi là mừng. Vì là Đoàn viên mới được vào Đại Học.

Khi làm lý lịch kết nạp Đoàn, kết nạp Đảng hay đi học chuyên nghiệp… đại loại là tất cả các loại lý lịch đều phải khai tới ba đời và kèm thêm khai quan hệ bạn bè (kể tên hai người bạn thân nhất và thái độ chính trị của họ)

Mình kê khai trung thực lý lịch. Hồ hởi đem nộp. Năm ngày sau bị trả lại.
Mình hỏi lý do? Được trả lời em gái sinh năm 1969 (mới được 1 tuổi) còn thiếu phần thái độ chính trị.

Nhân nói về lý lịch thì phàm những ai trong sạch buộc phải có câu:"Không liên quan gì đến đế quốc phong kiến"

Vậy là về ngồi làm lại lý lịch: em gái: ... sinh năm 1969 còn nhỏ, thái độ chính trị: không liên quan gì đến đế quốc phong kiến.
3/2 có đợt kết nạp Đoàn. Nhưng vẫn không có tên mình!
Thất vọng ê chề. Mình đánh bạo hỏi tay cán bộ chuyên trách Đoàn trường: “Sao tôi không được kết nạp? Thành phần Bần nông cơ bản, bố mẹ tôi đều là Đảng viên, các em tôi đều không liên quan đến đế quốc phong kiến.”
Cán bộ chuyên trách Đoàn trả lời: “Lý lịch gia đình cơ bản rồi, nhưng đồng chí lại liên quan đến đế quốc phong kiến”(!)
Ối giời ôi! Tôi được đẻ ra vào 1954- sau hòa bình lập lại ở miền Bắc, có biết mặt ngang mũi dọc cái thằng đế quốc phong kiến thế nào đâu mà bảo liên quan.
Mình cãi lại như vậy.
Được trả lời: “Phần gia đình tạm ổn nhưng phần quan hệ bạn bè là không được. Vì Nguyễn Minh Thu có bố là địa chủ, còn bố Vũ Hải có một thời là lính Bảo Hoàng. Hai thằng ấy liên quan đến đế quốc phong kiến. Quan hệ thân thiết với người liên quan đến đế quốc phong kiến cũng là liên quan đến đế quốc phong kiến. Để được kết nạp, đồng chí phải khai bạn khác, mà bạn phải là Đoàn viên vì có như vậy bạn bè mới giúp nhau xác định lý tưởng, cùng nhau phấn đấu”.

Mình về đắn đo nghĩ mãi: Thu với Hải thân với mình nhất, hai thằng sẵn sàng nhường cơm sẻ áo với mình. Ngày ấy đói lắm, nhà mình lại nghèo… Nhà chúng nó cũng nghèo nhưng chúng nó thương mình, thỉnh thoảng lại dúi cho quyển vở, cái bút. Nhiều hôm nhịn đói cả buổi trưa ngồi ở trường đợi học buổi chiều, chúng nó bớt phần cơm gói lá chuối đem ra giục mình ăn…
Còn hai thằng kia đã là Đoàn viên kể cũng thân… nhưng không bằng Thu và Hải. Và làm như vậy là không phải với bạn. Mình nói điều này với Thu và Hải. Hai thằng bảo: “Đừng ghi tên chúng tao vào lý lịch. Ghi tên hai thằng Đoàn viên kia vào cũng được. Quan trọng đếch gì trên giấy tờ. Chúng mình cứ quý nhau là được."

Mình đã làm vậy, ghi tên hai bạn Đoàn viên kia vào mục bạn thân. Hy vọng đến 26/3 được kết nạp Đoàn.
Nhưng 26/3 vẫn không có tên trong danh sách kết nạp Đoàn.
Lại hỏi lý do. Lần này được trả lời: Lý lịch mình khai sai, vì trong lý lịch Đoàn viên của hai ông bạn Đoàn viên kia lại không ghi mình là bạn thân.
Hết hy vọng vào Đại Học!
Cuối năm học lớp 10- trước khi thi tốt nghiệp mình được gọi đi khám sức khỏe để nhập ngũ.
Trước hôm khám sức khỏe người ta chìa cho mình cái quyết định kết nạp Đoàn viên ghi ngày 19/5.
He …he…


(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)

.. Đọc thêm!

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

ĂN GÌ MÀ KHÔN THẾ?


Lâu không thấy lão “Đếch nói nữa không lại bảo là…” sang chơi. Nghĩ bụng có khi hắn giận mình. Lại nghĩ: làm sao mà giận. Có lẽ hắn giận thật, vì mình hay đưa chuyện của hắn lên blog. Vậy thì kệ, lão không sang cũng chả sao! Nhưng mà lại thấy nhơ nhớ.
Sáng nay thấy hắn đập cửa sớm. Vội ra mở cửa thì thấy cái mặt nhăn nhở:
- Này biết gì chưa?
Mình ngớ người: “Biết cái gì? Thế gian đầy chuyện…”
Hắn trách luôn:
- Chỉ được cái nước ngủ… Chả chịu theo dõi diễn biến thời sự sôi động ầm ầm…
Mình hốt hoảng:
- Làm sao? Đánh nhau ngoài biển à? Hay là động đất? Ở ta có thấy gì đâu!
Hắn cao giọng:
- Đúng là cái loại hiếu chiến! Không nghĩ được cái gì tốt đẹp à!
Vậy thì là chuyện bình thường! Bình thường thì chả nên quan tâm làm gì cho mệt. Kệ hắn nói gì thì nói.
Hắn hồ hởi khoe:
- Vịnh Hạ Long của ta được vào danh sách bảy kỳ quan thế giới mới rồi nhá. Đứng thứ hai rồi nhá. Tự hào chưa? Kinh chưa!
Thì đã đành! U- nét- cô công nhận hai lần bao nhiêu năm nay rồi cơ mà- Mình nghĩ vậy.
Như đoán được mình đang nghĩ gì. Hắn nói ngay:
- Nhưng mà đây là cuộc bầu chọn khác, được phát động toàn dân. Có người nhắn tới hàng triệu tin bầu chọn nhá… Cả đứa trẻ 5 tháng tuổi cũng bầu chọn nhá…
Mình ngớ người: “Bốc phét! 5 tháng tuổi vú mẹ hay vú hàng xóm cũng đếch phân biệt được… mà lại biết bầu chọn.” Nghĩ vậy nên mới hỏi lại:
- Thật không?
- Sao lại không thật! Báo đăng có hình ảnh con bé cháu ông gì gì đấy hai tay bấm máy bầu chọn hẳn hoi… tớ nói sai tớ chết đứ đừ không nhìn mặt bốn đứa con với tám đứa cháu!
Mình tin! Bởi vì thằng cha này chả bao giờ dám mang số lượng con cháu ra mà thề. Nhưng là chuyện lạ! Mà lại bày ra trước bàn dân thiên hạ. Vẩn vơ ngẫm ngợi: Chả nhẽ… chả nhẽ…
Hắn trầm ngâm:
- Kể cũng tài. Nứt mắt đã biết bấm điện thoại quốc tế có tới 11 chữ số một cách chính xác. Mà lại thêm dấu cộng đằng trước. Đây điện thoại của tôi đây, tôi đố ông biết cách tìm dấu cộng để mà nhắn tin quốc tế đấy. Sau đó lại còn phải bấm số… số gì nhỉ? 7712… phải rồi 7712… rồi phải đợi thanh kiu. Sao mà 5 tháng tuổi lại làm được nhỉ. Thần đồng… Thần đồng…
Rồi lại thấy hắn chép miệng thở dài:
- Mấy đứa nhà mình đến hai năm tuổi rồi mà đưa cho cái điện thoại thì coi như cục gạch. Vậy mà… Không biết con cháu các ông ấy được cho ăn cái gì? Cho ăn cái gì mà khôn thế!
- Hay là người ta cho ăn sữa thông minh… Mình gợi ý.
Hắn vỗ đùi:
- Phải ! Phải rồi! Chắc người ta cho ăn sữa En-sua Gâu(*)! Đúng! Đúng rồi!Ti vi vẫn quảng cáo như thế!

(*) được quảng cáo là loại sữa tăng cường thể lực và trí tuệ
... Đọc thêm!

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

SINH MẠNG CHÍNH TRỊ!


Ngày ấy bọn mình đóng quân tại thôn Bồng Lạng- xã Thanh Nghị huyện Thanh Liêm. Nơi ấy đất chè, bạt ngàn chè xanh: “Khôn uống chè Trại, dại uống chè Me, chồng bảo không nghe uống chè Bồng Lạng”. Bọn mình thường vặt búp chè xanh của dân đem về doanh trại nổi lửa sao, vò … để được thành chè mạn. Uống nước đầu thì ngon lắm nhưng từ nước thứ hai thì nhạt toẹt.
Bọn con gái là chiến sĩ nuôi quân cứ tối tối lại mò đến chỗ tiểu đội mình để gạ uống nước chè… rồi gạ mình hát cho nghe. Nói không phải khoe, ngày xưa mình cũng khơ khớ trai (Có ảnh chụp treo làm mẫu ở Hiệu ảnh) và có giọng hát nghe cũng được, oai hơn nữa đang là sinh viên, xếp vào loại có bằng cấp cao trong đơn vị… thành thử cũng được chị em ngưỡng mộ. Trông thấy mặt là các cô lại léo nhéo “Đồng chí anh”…
Điều ấy thì sau này mới biết chứ ngày ấy mới mười tám tuổi, ngu lắm! Thấy bọn con gái đến yêu sách này nọ thì ghét…vậy là tìm mọi cách để chọc các “đồng chí em”. Mình thường đặt những câu thơ đểu để tả các cô, ví như: “Cằm cô Luận, trán cô Binh/ tớ đem ghép lại thành hình Lê nin”- hay “Đùi Na, má Dánh, mông Đào/ lưng Vân lắp vào quỷ dữ chạy xa…” qua những cái mồm lính nghêu ngao, bọn chị nuôi tức lắm.Vậy là các “đồng chí em” rắp tâm trả thù.
Hôm ấy Tiểu đoàn tổ chức xem phim. Ác một nỗi mình phải gác từ 8 giờ tối đến 10 giờ. Không được đi xem nhưng mình háo hức lắm. Tranh thủ lúc chưa vào phiên, 7 giờ tối mình đã súng AK đeo sau lưng, có mặt ở sân bãi định bụng ngó một tý rồi về gác. Phim chưa chiếu nên bọn “đồng chí em” giời đánh thấy mình đến thì xúm lại quây lấy. Đứa bá vai đứa bá cổ huyên thuyên cười nói. Mình cố thoát khỏi lũ yêu tinh này nhưng không được. Vùng vẫy một lúc thì bọn chúng cũng lảng ra. Đếch vào nữa ông về, đi làm nhiệm vụ.

Nhưng đến khi nhìn đến súng thì mất mẹ cái băng đạn.
Chắc chắn chỉ mấy của giời đánh này lấy mất.
Lo vã mồ hôi hột. Bây giờ Chỉ huy mà báo động kiểm tra vũ khí thì bị tước quân tịch như chơi.
Đứng gác gần kho quân khí, thấy lão Tạo coi kho bồn chồn ra vào. Chắc lão này muốn đi xem phim nhưng vì coi kho nên đành nhịn. À… có cách rồi.
Mình đến gần bảo: Ông có biết chuyện gì không?
- Chuyện gì?
- Con Vân Gù lên báo cáo lão Phụ (Lão này là chính trị viên) bảo ông bờm xơm trêu nó- (mình bịa chuyện này vì thấy Tạo hay xớ rớ bên cạnh Vân Gù).
- Thật không? Nhưng nó báo cáo tao bờm xơm nó như thế nào?
- Nó báo cáo ông lấy lá dứa dại cào vào đùi nó. Rồi nó kể: ông còn bảo nghe tin em có cái giếng to lắm, trong lắm. Cho anh thả nhờ con cá. (Chuyện này thì có thật ở hôm học chính trị, lúc bấy giờ con Vân Gù còn trả lời giếng của em to thật đấy… đút được cả đầu ông vào). Nó còn kích đểu rằng đảng viên gì mà mất dạy! Lão Phụ tức lắm bảo phải kỉ luật khai trừ. Ông ấy cách chức coi kho bắt đi đánh nhau thì cầm chắc mất gáo! Đợt này thì toi…

Lão Tạo tái mặt:
- Bỏ mẹ rồi! Sinh mạng chính trị chứ đâu phải chuyện đùa…
Mình bảo:
- “Sinh mạng chính trị” là cái đếch gì. Chỉ được cái nói sĩ. Mất mạng còn quan trọng bằng mấy cái sinh mạng chính trị…
Tạo bảo:
- Lính thì sợ gì chết. Chúng nó chết đầy! Nhưng mà bị khai trừ Đảng thì nhục. Nó thông báo về địa phương thì bố mẹ anh em họ hàng chỉ còn nước cắm mặt xuống đất. Vậy tao phải làm gì?
Chà chà… bây giờ mình mới mở mắt hiểu tầm quan trọng của “sinh mạng chính trị.” Còn hơn cả cái chết! Kinh! Mình thủng thẳng:
- Thì bây giờ cắn rơm cắn cỏ mà lạy cái Vân Gù để nó nói lại với Chính trị viên chứ còn sao nữa.
- Mày biết nó bây giờ ở đâu?
- Nó đang ở bãi chiếu phim.
- Mày trông nhà cho tao một tí. Tao đi gặp con này.
Tạo hùng hục chạy ra sân bãi. Vậy là trúng kế của mình, chỉ cần với tay qua kẽ phên nhà kho là mình đã có cái băng đạn. Chùi dầu mỡ, lắp vào súng. Xong! Súng ống nghiêm chỉnh…
Độ mười lăm phút sau Tạo lại hùng hục về: “Tao gọi nó ra nó đếch chịu ra”.
- Thì ông đợi nó đi xem về rồi nói với nó. Thôi tôi đi gác!
Và mình chuồn.
Hết phiên gác thì bọn nữ anh nuôi cũng đi xem về. Mình dọa: “Đồng chí em” nào vừa lấy cái băng đạn của lão Tạo ở kho. Lão đang tìm các “đồng chí em” để hỏi tội. Lão ấy còn dọa báo cáo lên Chính trị viên. Đợt này thì “sinh mạng chính trị” các “đồng chí em” toi rồi, đi đứt rồi…

Cả bọn phát hoảng, Vân Gù cãi:
- Chúng “đồng chí em” có lấy băng đạn ở chỗ lão Tạo đâu…
Cô Dánh nhanh nhảu:
- Chúng “đồng chí em” chỉ lấy băng đạn của “đồng chí anh” chứ ai vào nhà kho làm gì.
Mình vớ được câu ấy:
- Thế là rõ rồi nhá! Muốn hẳn hoi thì giả ngay cho “đồng chí anh”. Nếu không “đồng chí anh” sẽ báo cáo Chính trị viên.
Bọn nó khiếp bị báo cáo nên đành trả lại mình cái băng đạn. Mình cũng không ngờ thử vác cái "Sinh mạng chính trị" ra dọa lại đạt hiệu quả ngoạn mục đến vậy.
Lại phải tìm cách trả vào kho lão Tạo cái băng đạn vừa lấy.
Rồi lão Tạo đến lạy van bọn Vân Gù tha tội. Bọn này ngớ người chả hiểu sự thể ra làm sao. Vỡ nhẽ thì cả đám bảo mình là “Đểu”

“Sinh mạng chính trị” hay phết! Từ đấy thỉnh thoảng đem dọa một phát chơi, khối thằng vãi đái!

(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)

... Đọc thêm!

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

CỤ LÝ ƠI!... ƠI CỤ LÝ...! ( Kỳ cuối)

(Tiếp theo kỳ 3)
Hắn tập tễnh đứng lên rồi lò cò nhảy tới, vươn tay định sờ trán con. Thằng bé thấy bố đưa tay ra lại tưởng rằng bố nó chuẩn bị tặng thêm cho cái tát. Nó lùi lại. Do chỉ đứng bằng một chân nên hắn mất đà ngã chúi. Thằng con vì chưa hoàn hồn nên không dám đỡ bố đứng dậy. Vậy là cơn tức của hắn lại dâng lên. Hắn lồm cồm đứng dậy chộp lấy cái roi mây. Nhưng nghĩ thế nào, hắn lại ngồi xuống. Bố con nhà hắn tiếp tục cuộc đấu khẩu:
- Mày lùi lại gần đây! Nói tao nghe! Sai là sai thế nào?
- Sai là ở chỗ bắt chọn một đáp án đúng nhưng có tới ba đáp án đúng. Tại vì có hai thời Lý, cái thời Lý sau lại có hai tên nước với nhiều đời vua. Chúng con chọn cái tên đúng. Nhưng không đúng với đáp án.
- Đúng cả ba thì chọn cái nào cũng được chứ sao. Thế đáp án là gì?
- Đáp án là Đại Việt.
- Thế mày chọn cái gì?- hắn hất hàm hỏi.
Thằng con hắn đã bình tĩnh trở lại:
- Con chọn là Đại Cồ Việt.
À, bây giờ thì hắn nhớ ra. Đại Cồ Việt là tên đặt do ông vua ngày còn bé phất cờ lau tập trận, lại dám bắt trâu của chú ruột đem giết thịt khao bọn trẻ trâu rồi bỏ nhà đi dẹp loạn. Sở dĩ hắn nhớ được điều ấy bởi vì trong thâm tâm hắn coi ông ấy như là vị Tổ nghề giải phẫu đại gia súc của mình(!) Nhưng hắn nhớ ông ấy họ Đinh chứ đâu phải là họ Lý. Vậy ra thằng này mất dạy. Nó tưởng mình không biết. Mày định loè ông à… Một lần nữa thằng con lại oằn người lên đón cái roi phũ phàng của ông bố thông thái. Trừng phạt được thằng con lừa đảo một roi, tự nhiên hắn cảm thấy mãn nguyện về sự thông thái của mình. Đừng tưởng mày bịp được ông nhé! Phải truy tận cùng xem thằng này còn láo được nữa hay không. Hắn dồn: “Mày bảo Đại Cồ Việt là đúng, vậy thầy giáo dạy mày bảo sao?”.
Thằng con lùi ra xa, cảnh giác với cái roi trong tay của kẻ cầm quyền thông thái đang nhịp nhịp trên mặt bàn:
- Thầy giáo con bảo chọn Đại Cồ Việt cũng đúng. Vì thời Lý vẫn giữ tên ấy mãi mấy đời vua về sau mới đổi. Thầy con đã xuống Phòng đề nghị nhưng ở Phòng người ta bảo sách giáo khoa nói rõ ràng ghi ở trang 68.
- Thế mày đã xem lại chưa? Chưa à? Vào cầm sách ra đây! Mau!
Thằng bé lập cập vào nhà. Một lát sau nó rón rén bước ra tay cầm cuốn sách giáo khoa Ngữ Văn 8. Tay vẫn nhăm nhăm cái roi, hắn quát bắt mở trang 68. Thằng bé mở sách tìm trang. Nó chăm chú đọc. Và oà lên khóc. Khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt vừa như oan ức được cởi bỏ vừa như ngập đến tận cùng của sự ai oán thất vọng. Hắn giằng lấy cuốn sách, mở đúng cái trang thằng bé vừa xem thấy có dòng chữ:
“Đại Việt: Tên nước ta từ đời vua Lý Thánh Tông.”
Hắn gầm lên. “Đúng là Đại Việt từ đời vua Lý Thánh Tông. Lý Thánh Tông là…là… là Lý Công Uẩn(!). Sao thầy trò nhà mày dám bảo là Đại Cồ Việt. Loại ngu lại còn hay cãi chày, cãi cối.”
Thằng con hắn vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc:

- Con không ngu… Lý Công Uẩn là Lý Thái Tổ, là vua đầu tiên của nhà Lý vẫn giữ tên nước là Đại Cồ Việt, đời vua con là Lý Thái Tông vẫn giữ nguyên tên ấy… Lý Thái Tổ là ông, Lý Thánh Tông là cháu. Mãi đến đời vua cháu mới đổi tên nước là Đại Việt. Con không sai…!
Cái roi trên tay hắn rơi xuống đất. Hắn nhìn ra cửa: Cảnh vật bên ngoài nhạt nhoà. Hắn tấp tểnh bước ra ngõ. Sao mình lại đánh con?... Nhưng tại ai? Tại ai? Hắn không thể trả lời. Câu hỏi “Tại ai?” cứ lơ lửng ở trong đầu cùng với ánh mắt bất mãn đến căm hờn và tiếng khóc oan ức thất vọng của thằng con ám ảnh hắn... Tại ai? Hay tại cái đầu bò?... Tất cả cứ rối tung trong đầu hắn.
Cái chân lại đau nhói. Mùi nước đái bò xộc lên mũi. Chết thật. Ngón chân bị thương mà giẫm phải nước đái bò là độc lắm. Không chữa kịp thì đến cụt chân chứ chả chơi. Phải băng rửa vết thương… Hắn lại quay vào nhà.
Vợ hắn đang ôm lấy thằng bé. Nó vẫn còn khóc.Vợ hắn cũng khóc. Người mẹ kéo quần con xuống. Những lằn roi ngang dọc trên mông, trên đùi thằng bé đang rớm máu. Người đàn bà gào lên:
- Sao mà ác thế! Cha tổ bố nhà chúng nó. Lẫn lộn lung tung. Lộn ổ lộn chuồng, bảo cháu là ông, ông là cháu. Để con tôi bị đánh oan. Ối giời cao đất dày ơi! Ối Cụ Lí ơi ời…! Cụ Lý ơi là Cụ Lý…!


(Ảnh mạng- Không liên quan đến bài viết)
Chú thích:
-Hai triều Lý: Lý Bí (Lý Nam Đế) đặt tên nước là Vạn Xuân
Lý Thái Tổ: (1009- 1026);Lý Thái Tông (1026-1054) tên nước vẫn là Đại Cồ Việt. Năm 1054 Lê Thánh Tông lên ngôi mới đổi tên nước là Đại Việt
.


... Đọc thêm!

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

CỤ LÝ ƠI!... ƠI CỤ LÝ...! (kỳ 3)

(tiếp theo kỳ 2)
Mỗi câu “Mất dạy này!” là một lần cái roi vụt xuống. Thằng bé oằn người, cuống quýt lấy tay đỡ. Nhưng nó không khóc. Mắt ráo hoảnh, môi mím lại. Và khi hắn ngừng tay vụt thì thằng bé đứng thẳng nói dõng dạc:
- Bố ứ biết thì thôi. Họ ra đáp án sai thật đấy!
- Nói cụ thể tao nghe xem nào?
Điện bỗng sáng oà lên. Hắn như không nhận ra đứa con của mình, vì khuôn mặt của nó bỗng lạ hẳn. Không còn những nét hồn nhiên thường ngày mỗi khi đi học về nó thường kể những chuyện vui, những điều hay mà nó học được ở trường. Bây giờ mặt nó đanh lại. Mắt thì sưng húp nhưng ráo hoảnh và ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn đến căm hờn. Hắn thấy ngại ánh mắt ấy.
- Thì mày nói cụ thể tao nghe.
Thằng bé nói liền một mạch:
- Đề bài cho nghị luận hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ…
Hắn ngồi xuống vỗ đùi:
- Thì đúng quá đi rồi! Chả thế mà tao có hút thuốc lá đâu. Tao chỉ hút thuốc lào! Thế mày làm như thế nào? Có kể chuyện ấy vào đó không? Không à? Vậy thì bị điểm kém là phải- Hắn vò đầu tiếc rẻ.
- Con cũng đã làm là hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ. Nhưng người ta bảo rằng còn thiếu hai luận điểm nữa. Một luận điểm sành điệu tốn tiền, một luận điểm dẫn đến tệ nạn. Đúng như văn mẫu “Tác hại của tệ nạn xã hội” ở trong sách!…
Đến bây giờ thì hắn như lạc vào mê cung, hắn chả biết thế nào là luận điểm, luận điếc, vòng vo loanh quanh. Rõ rắc rối. Cái gì nhỉ: Sành điệu, tốn tiền. Cũng đúng chứ sao. Thế còn chúng nó làm thế nào để được điểm cao?
- Chúng nó làm nguyên xi văn mẫu.
- Thế sao mày không làm như chúng nó?
- Thầy giáo con dạy là phải phân tích đề. Xem kỹ phạm vi của vấn đề cần nghị luận. Con thấy phạm vi của đề này chỉ hạn chế nói về tác hại của thuốc lá đối với sức khoẻ thôi.
Thế này thì đến điên lên mất! Lại còn phạm vi với hạn chế…Chả hiểu ra sao. Vậy mà nó còn dám lý sự với mình. Không ngờ lại đẻ được thằng con lắm lí sự đến thế. Kiểu này ông cho mày ở nhà chăn bò cho mày hết lý sự. Trong khi thằng con ra sức giải thích:
- Con ví dụ thế này: con bò cái nhà ta đẻ được ba con…
Hắn ngắt lời:
- Ngu! Bò chỉ đẻ mỗi lứa một con!
- Ấy là ví dụ thế. Thôi cũng được. Ba lứa ba con. Một con là Sức khoẻ. Một con là Sành điệu. Một con là Tệ nạn. Sáng ngày mai bố bảo người ta giết con Sức khoẻ. Thế thì họ chỉ dám giết con Sức khoẻ thôi phải không nào?
- Dĩ nhiên rồi! Chả nhẽ nó giết cả hai con kia. Có mà tao đập cho bỏ mẹ! Nhưng mà… văn là văn, giết bò là giết bò. Đừng có mà bắt nạt tao. Liệu hồn đấy. Không có lối đâu cứ cãi lại bố chan chát.
Nói như vậy nhưng trong bụng hắn cũng khen thằng con hắn thông minh. Chả biết có thật vậy không, hay thằng này lại nói láo để tránh đòn. Hắn vớt vát hỏi thêm câu nữa: “Chỉ có vậy thôi à. Vậy thì làm sao lại bị điểm kém được?” Tưởng rằng thằng con đã im. Ai ngờ nó còn kể tiếp:
- Còn một câu hỏi trắc nghiệm nữa cũng sai. Đề bài: Tên nước ta ở thời Lý là gì? Cho bốn đáp án: Việt Nam, Vạn Xuân, Đại Cồ Việt, Đại Việt. Chọn lấy một.
- Thế mày bị điểm kém cả môn Sử à?- Hắn vung roi lên- Giời ơi là giời! Mày bán bêu cái mặt tao rồi.
- Không phải Sử. Câu đấy vẫn trong đề thi Văn.


Lại ngạc nhiên. Câu hỏi Sử rõ ràng. Cái ấy thì ai chả biết. Hoạ có thằng ngu mới không biết. Nhưng nó nói là không phải Sử. Lẫn lộn hết. Hay thằng này học nhiều quá đâm ra tâm thần ngộ chữ. Thế thì mất… tương lai con em chúng ta rồi. Hay tại mình sát sinh nhiều quá. Giết lắm bò quá để bây giờ nó oán. Con cắn rơm cắn cỏ cầu xin các bề trên tha tội! Chẳng qua cũng vì cái kế sinh nhai. Con mà được học hành tử tế như người ta thì bây giờ chả đến nỗi khốn nạn thế này. Vất vả suốt ngày suốt đêm để kiếm vài đồng cho con ăn học. Để chúng không phải cái kiếp đói khát thất học như con ngày xưa. Được thằng con thông minh chăm chỉ, đã lấy làm mừng. Ai ngờ… Hay là nó ốm nên nói mê nói sảng?

(Còn nữa, kỳ sau đăng tiếp)
Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết.

... Đọc thêm!